XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đại Ca Học Đường


phan 14(end)


Chương 59: Sự Xa Cách Đến Kỳ Lạ!


Vylee dạo gần đây rất ích chạm mặt Zinjee, dù sống chung một nhà nhưng cô vẫn cứ tránh mặt anh, chỉ khi giờ cơm mới ngồi ăn chung thôi. Vylee đã chắc chắn và cẩn thận rồi, cô sẽ khóa trái tim mình lại và chìa khóa thì cô đã cất ở một nơi không ai có thể tìm thấy được.

Những ngày qua cô suy nghĩ rất kỷ và cô chắc quyết định của mình là đúng đắn khi bây giờ cô vô tình bắt gặp được ảnh người con gái đó đặt bên cạnh giường ngủ anh. Cô ấy rất đẹp, rất trong sáng và đặc biệt ánh mắt thật sự rất giống cô, có đôi chút tinh nghịch, hồn nhiên và lém lỉnh ở đó.

Cô vào phòng ngủ của anh cũng không phải có ý đồ xấu gì chỉ là do cô sơ ý thấy cửa phòng không đóng mà đồ đạt thì xấp lung tung nên vào xem thử và cũng tình cờ bắt gặp bức ảnh đó. Nhìn người con gái trong ảnh có sự gần gũi và thân quen đến lạ, sự gần gũi và thân quen đó khiến tim cô dường như không thở nổi. Người con gái này cô không thể hận! Một là cô không có tư cách và hai là cô thật sự yêu quý con người này.

Vylee mãi lo ngắm bức ảnh đó mà đâu hay cửa ra vào đã có một bóng dáng quen thuộc đã đứng ở đó. Anh đứng nhìn cô rất lâu, ánh mắt cô ngắm nhìn bức ảnh đó rất dịu dàng và quen thuộc, trong ánh mắt không hề chứa một tia tà niệm nào cả mà sau đó nụ cười còn khẽ hiện trên môi.

Nụ cười đó! Ánh mắt đó khiến tim anh đau lòng. Cô càng tỏ ra trầm lặng, càng tỏ ra dịu dàng thì anh càng cảm thấy không quen, càng cảm thấy mình có lỗi. Cứ giống như vì anh mà cô trở nên như vậy! Nhưng anh biết rõ sự thật là không! Vì dù Vylee có tổn thương đến thế nào thì sẽ không bao giờ vì ai đó mà thay đổi được cô. Điều đó là không thể.

Vylee nhẹ nhàng đặt khung hình xuống, đưa mắt mà nhìn xung quanh thì bắt gặp hình bóng của anh ở phía cửa. Sự ngạc nhiên trong đáy mắt dần hiện lên rồi cũng mất, ánh mắt cô nhìn anh không chứa gì ngoài cái nhìn bình thường như mọi người vậy. Ánh nhìn đó xa lạ đến đau lòng.

Zinjee biết cô chưa bao giờ nhìn anh như vậy nên hôm nay khi bắt gặp đôi mắt đó, nó khiến anh khó chịu. Cô sao có thể nhìn anh xa lạ như vậy! Cứ như hai người là hoàn toàn không quen biết nhau, chỉ đơn giản là gặp một người bình thường, xa lạ vậy.

Vylee im lặng không nói gì cả, lặng nhìn anh rồi đứng dậy, xoay người rời khỏi. Khi bước đến cửa, cảm thấy bóng dáng đó đã chắn mất cửa ra vào, lúc đó cô mới ngước lên nhìn anh. Ánh nhìn hoàn toàn là sự ngây thơ “Xin lỗi! Có thể cho tôi qua không?” Giọng nói đó hoàn toàn là dịu dàng, hoàn toàn là bình thường đến xa lạ.

Bất chợt nghe phải nó khiến tim anh lỗi nhịp. Zinjee khẽ giật mình! Sao cô có thể nói chuyện như anh là người không quen biết với cô như vậy chứ! Sao cô có thể làm như trong kí ức của cô không hiện diện tí nào là hình bóng anh. Zinjee khẽ nhìn lại cô, trong ánh mắt đó đã không còn hình bóng anh nữa. Hoàn toàn là một thứ gì đó quá xa lạ.

Nó xa lạ đến mức cứ ngỡ như bây giờ người đứng ở đây không phải là cô vậy. Anh còn nhớ cái tính lóc cha lóc chốc của cô khi thấy anh làm gì không vừa ý, cô thì liền phản bác lại ngay “Anh tránh đường ra cho tôi! Không được giành đường của tôi!”

“Tôi không thích! Anh đừng làm!”

“Cái đó là của tôi! Không cho anh lấy!”

“Zinjee! Anh chờ đấy! Tôi sẽ trả thù! Lè!”

Những hình ảnh nghịch ngợm đó của cô bất chợt hiện về, sự đau lòng đến kỳ lạ hiện diện rõ trong anh. “Xin lỗi! Anh có thể tránh ra một chút không?” Giọng nói nhẹ nhàng đó đánh mất hết các dòng suy nghĩ trong anh. Giật mình, trở về hiện thực. Anh quay sang nhìn người con gái này.

Rồi cũng theo bản năng mà nhích người cho cô qua, Vylee nhẹ nhàng bước qua cửa rồi mỉm cười lịch sự “Cảm ơn anh!” Cô khách sáo nói. Trong một phút tim anh lại trở nên đau nhói, người con gái này không phải cô! Vylee ngày trước đâu? Vylee đâu rồi? Sao giờ chỉ còn cô gái xa lạ mà anh hoàn toàn không quen biết đứng ở đây chứ!

Ánh mắt đó là hoàn toàn xa lạ, nụ cười đó là hoàn toàn không quen và cách cư xử đó là hoàn toàn không phải cô. Vylee! Phải chăng cô đã thay đổi.

Vylee hiểu rõ trong ánh nhìn của anh là sự ngạc nhiên về cô. Nhưng rồi thì sao! Đối với cô đã không còn quan trọng vì kể từ ngày cô thẳng thắn tuyên bố cô từ nay không còn liên quan đến anh nữa thì cũng giây phút đó cô đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời anh.

....................

Zinjee thật sự không biết mấy ngày nay cô đã làm gì. Chỉ là rất ích nhìn thấy cô, có lẽ là cô tránh mặt anh cũng có lẽ là cô muốn bình tâm lại. Hôm nay không hiểu sao mà nhà cửa cứ trống trơn, mọi người hình như đều ra ngoài có việc nên trong nhà chỉ còn một mình anh.

Hôm đó phòng của anh bề bộn như vậy cũng bởi lẽ là vì do anh muốn thu xếp lại, cho bóng hình và tất cả thuộc về người con gái kia cất hết vào trong ký ức. Mấy ngày nay khi bắt gặp thái độ xa lạ đó của cô anh cảm thấy tim mình đau nhói, và có lẽ bây giờ anh hiểu mình thật sự muốn gì và cần gì.

Đang suy nghĩ về Vylee bất giác điện thoại reo lên, nhạc chuông khiến anh giật mình “Zinjee! Nghe điện thoại đi cưng! Bé ngoan sư phụ gọi đó! Nghe đi nha!” Cái nhạc chuông kỳ lạ đó bất giác làm anh nhớ đến cô. Cái nhạc chuông này cô đã từng cài trong điện thoại anh và giọng nói này cũng chính là giọng của cô.

“Này! Sao cô lại nghịch điện thoại tôi?” Anh tức giận mà nhìn cô “Tôi chỉ xem thôi mà! Không cần nổi cáu đến như vậy đâu!” Cô thè lưỡi tinh nghịch trêu tức anh, không lâu sao chiếc điện thoại của anh reo lên và cái nhạc chuông đó đã phát ra làm anh vừa bất ngờ vừa tức giận.

Nhưng khi anh điềm tĩnh nghe điện thoại xong liền vội vàng gác máy và quay sang quát cô “Vylee! Cô cài cái quái quỷ gì thế hả?” Nhưng khi vừa dứt lời anh mới biết mình chỉ vừa nói với khoảng không trước mắt vì cô đã chạy biến đi từ lúc điện thoại anh rung lên rồi.

Sau này anh đã cài lại nhạc chuông nhưng không hiểu sao mấy hôm nay lại muốn dùng nhạc chuông đó cho nên đã cài lại. Nhìn chiếc điện thoại khẽ rung và tiếng nhạc chuông đó khiến anh bất giác giật mình, có một linh cảm không tốt đang diễn ra. Nhẹ nhàng mà bắt máy.

“Zinjee! Cậu mau ra đi! Vylee sắp bay về nước rồi!”


Chương 60: Chương Kết!


Một lần thôi nhé, anh hãy khóc đi!

Để biết con tim mình đã cố gắng quá nhiều.

Phải tập cho quên ngày tháng bên nhau.

Tập cố quên em dù vẫn muốn em về bên anh.

Nhạc chuông bài hát “Mình yêu nhau bao lâu” vang đều bên tai. Vylee bất chợt giật mình, cô cài bài nhạc này sao! Chính cô cũng không nhớ, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra xem. Màn hình điện thoại nhấp nháy, cô nhìn rất lâu, đôi mày thanh tú khẽ chau lại. Ánh mắt chứa một tia hỗn tạp khôn cùng. Cái tên đang phát sáng đó khiến lòng cô chặn lại “Zinjee!” Cô khẽ mấp máy môi.

Đã từ bao giờ cái tên này trong điện thoại cô là một điều xa lạ, có lẽ đã rất lâu rồi nó đã trở thành xa lạ. Khẽ thở dày, cái gì đã qua cô không muốn nhắc lại. Dù sao chỉ qua chiến bay hôm nay nữa thôi thì tất cả sẽ lại kết thúc. Cô sẽ đặt một dấu chấm ở đây và bắt đầu lại một cánh cửa mới ở thế giới kia.

Vylee không nói gì, cất điện thoại vào túi sách. Cô quay qua nhìn mọi người “Ai đã thông báo cho anh ấy?” Vylee dò xét nhìn xung quanh. Tất cả đều im lặng, cô cũng không muốn tra hỏi nữa vì giờ đã là vô nghĩa rồi. Vylee im lặng mà nhìn ra hướng khác, nét u buồn hiện rõ trong đáy mắt.

Ở sân bay, có một người đã lặng lẽ rời khỏi.

...................

Anh sẽ không tìm được em nữa đâu.

Em đã đi về một nơi xa lắm.

Nơi mà anh sẽ không thể nhìn thấy được nữa.

Tất cả rồi sẽ kết thúc tại đây.

Tạm biệt anh! Người em thương.

Zinjee cố sức mà chạy đi ra sân bay, sự gấp gáp đến mức ngay cả taxi cũng không kịp gọi mà cấm đầu chạy đi. Cô muốn rời xa anh, thật sự muốn rời xa anh! Chưa bao giờ anh thấy tim mình đau như lúc này! Cảm giác này nghe như nhịp thở chậm lại đến không thể thở nỗi.

Bất chợt anh nhớ về cô, nhớ về hình dáng nhỏ nhắn cứ thích chạy lon ton theo mà gây sự với anh “Zinjee! Cho tôi xin cái vé đó đi!” Vẻ mặt nũng nịu đó của cô khiến anh rung động rồi ngay cả khi cô tức giận mà cảnh cáo.

“Zinjee! Đừng gây sự với tôi nữa có được không?”

“Zinjee!”

“Zinjee!”

“Zinjee!”

Tiếng nói của cô như vẫn vang bên tai anh, những ký ức trước đây cứ lần lượt hiện về. Người con gái có nụ cười tinh nghịch và trong sáng đó giờ đang muốn rời khỏi anh. Đã thật sự muốn rời khỏi anh rồi. Anh còn nhớ câu nói cuối cùng cô nói với anh “Khánh Phong! Tôi phải đi rồi! Tạm biệt!” Không! Anh không muốn nhớ nữa! Với anh giờ đây nó thật kinh khủng.

Anh không muốn cô rời khỏi anh vì anh biết nếu lần này cô đi thì mãi mãi anh cũng sẽ không gặp được cô. Người con gái đó đã muốn từ bỏ sẽ không để ai nắm lại nữa rồi, tim anh chợt rỉ máu. Tại sao khi cô nói những lời đó anh lại không nhận ra rằng cô muốn rời đi. Tại sao khi cô nói những lời đó anh lại thờ ơ cứ xem như bình thường. Tại sao khi mấy hôm nay cô thay đổi thái độ anh lại không nghĩ ra cô đã có ý định muốn đi và tại sao đến bây giờ anh mới biết trong lòng anh, cô thật sự rất quan trọng.

Cảm giác bất an xâm chiếm đáy lòng anh, sự bất lực đến cạn kiệt. Cảm giác này mấy năm về trước anh đã có, đó là lần mẹ anh mất và người con gái anh yêu thương rời đi. Nhưng lần này anh thật sự đau đúng nghĩa! Là đau đến bất lực. Hoàng hôn buông ánh chiều tà, phản chiếu quanh đây là hình bóng một người con trai đang gấp gáp mà chạy đi.

Chạy được một lúc anh chợt dừng lại, đưa mắt nhìn hình bóng trước mắt. Đôi mắt ẩn hiện một tia phức tạp.

...............

“Vylee! Đến giờ lên máy bay rồi!” Haly buồn hiu nói với cô. Cả nhóm nhìn cô đầy tiếc nuối “Cậu thật sự phải đi sao? Không ở lại được à?” Royjee đưa cặp mắt ngấn nước mà nhìn cô. Các cô hiểu Vylee rời đi vì lý do gì? Dù mọi chuyện cứ diễn ra như chỉ hai người họ biết nhưng thật ra cả nhóm đều biết. Chỉ đơn giản là vì họ là bạn thân của nhau nên khó có gì qua mắt được họ. Tình bạn của họ thân đến nỗi chỉ cần như đối phương nghĩ gì thì tất cả đều biết.

Vylee im lặng nhìn cả nhóm, một nụ cười nhẹ nở trên môi “Thôi nào! Đừng khóc! Tớ chỉ đi một thời gian thôi! Khi nào nhớ tớ thì qua thăm ha!” Vylee dịu dàng xoa má Royjee và Haly rồi cười nhẹ.

“Có thật là em chỉ đi một thời gian thôi không?” Yue chợt nói khiến Vylee bất giác giật mình. Cô rời tay ra khỏi má Haly và Royjee, ánh mắt chợt chùng xuống. Cô không dám trả lời vì thật sự cô không chắc, có thể là đi một thời gian cũng có thể là không quay về nữa.

Nơi đây cho cô hạnh phúc cũng cho cô nỗi đau, nếu bất chợt một ngày nào đó cô về đây lỡ đâu chừng sẽ gặp anh. Cô không biết khi gặp lại anh trái tim cô sẽ thế nào! Có còn thổn thức như trước đây nữa không hay đã bình lặng lại sau một thời gian ra đi.

Cô chỉ dám chắc mình sẽ về đây khi thật sự quên được anh còn những thứ khác cô đều không dám nói trước. Cần thời gian để quên một người và bắt đầu cuộc sống mới. Có lẽ sẽ rất dày đây.

Vylee khẽ thở dày rồi quay sang nhìn cả nhóm “Thôi! Tớ đi đây! Các cậu bảo trọng nha! Nhớ có rảnh thì qua tìm tớ, tớ sẽ tiếp các cậu mọi lúc, mọi nơi!” Vylee cười tươi trấn an mọi người nhưng trong ánh mắt chứa tia phức tạp.

“Vylee! Cậu đừng đi mà!” Haly và Royjee và Remi dường như đã không kìm chế được nữa mà òa khóc ôm cô lại. Vylee bất ngờ cứng đơ giữa hành động này sau đó gương mặt mới giãn ra đôi chút “Thôi nào! Các cậu muốn tớ khỏi đi sao! Tiền vé máy bay đắt lắm đó! Buông tớ ra đi nào! Đừng giống con nít như vậy mà!” Vylee ra sức mà dỗ dành.

Dỗ gần cả một buổi ba cô mới buông cô ra nhưng vẫn còn thút thít mà nhìn. Vylee mỉm cười nhìn các cô “Cười lên xem nào! Đừng tiễn tớ đi bằng nước mắt nha! Như vậy là không may!” Vylee nhìn hai cô nói. Ba cô lúc lâu mới lau hết nước mắt, cố gắng mà gượng cười.

“Các cậu cười xấu thật! Nhưng không sao! Vậy là được rồi! Thôi, tớ đi đây! Tạm biệt! Nhớ giữ gìn sức khỏe nha!” Vylee lau nước mắt cho ba cô rồi mỉm cười “Venjy, Yue hai anh chăm sóc anh em giúp nha!” Vylee vừa nói xong mới bất chợt xoay qua nhìn. Ban đầu ánh mắt cô còn ngạc nhiên những dần đã trở nên bình lặng hơn.

“Thôi được rồi! Em đi đây! Tạm biệt!” Vylee lấy tay vẫy chào rồi bước đi. Lúc cô quay qua đã không thấy Kynlee đâu! Cô không biết anh đi đâu nhưng chắc rằng cái gì cũng có lý do của nó. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tạm biệt Việt Nam! Nơi cô đã ghi dấu nhiều kỷ niệm.

...................

Zinjee khẽ ngước lên bầu trời, nơi có một chiếc máy bay vừa cất cánh rồi bay đi. Trong lòng anh có vô vàng cảm xúc đó tả, là đau khổ, là tiếc thương cũng là bất lực. Bất lực nhìn người con gái anh yêu rời xa anh. Zinjee không nói, ánh hoàng hôn buông nhẹ chãy dày hai cái bóng cao lớn đang rồi sau hàng ghế đá công viên.

Người bên cạnh anh chợt lấy tay lên xem đồng hồ “Giờ này có lẽ nó đi rồi!” Giọng nói trầm thấp mang theo chút u buồn. Anh khẽ nhìn sang Zinjee “Nói xem! Tâm trạng cậu thế nào?”

Zinjee im lặng mà nhìn anh. Tâm trạng thế nào hả? Đang cười nhạo anh sao? Rõ ràng là bắt anh thừa nhận cảm xúc của mình mà. “Tâm trạng thế nào! Giờ còn quan trọng sao?” Anh mỉa mai mà nhìn người con trai trước mắt.

Khóe miệng người con trai đó chợt nhếch lên một đường cong hoàn hảo “Đến bây giờ cậu mới biết nó quan trọng! Liệu có quá muộn không?” Người con trai đó châm chọc nhìn anh.

Zinjee im lặng nhìn lên bầu trời, nơi có những tia nắng của buổi hoàng hôn. Ánh mắt anh chợt trở nên phức tạp “Ừm! Muộn rồi!”.

Vừa rồi lúc anh đang chạy đi chợt thấy Kynlee đứng trước mắt anh. Anh dừng bước chân khó hiểu mà nhìn Kynlee. Kynlee chỉ nói một câu “Giờ này cậu đi đã không còn kịp nữa!” So với tâm trạng điềm tĩnh của người con trai trước mặt, anh thì như muốn bốc hỏa “Cậu đến đây để cản đường tôi sao?”

“Đúng vậy! Tôi đến đây để cản cậu làm tổn thương em gái tôi lần nữa!”

Zinjee nhìn sang Kynlee “Vừa rồi cậu nói vậy là sao?”. Kynlee khó hiểu nhìn qua anh rồi chợt cười “Cậu muốn nói chuyện gì? Về chuyện tôi nói cậu làm tổn thương Vylee à!” Kynlee thản nhiên mà trả lời.

Zinjee không nói lại, chỉ im lặng chờ câu trả lời của anh “Cậu nghĩ xem! Nếu cậu đến đó Vylee còn đi được không? Nó đã muốn đi cũng tức nghĩa là nó muốn từ bỏ cậu! Nếu cậu đến đó không phải chỉ làm tâm trạng nó rối loạn hơn sao!” Kynlee nói rồi quay sang nhìn anh. Ánh nhìn như thể thu hết biểu cảm của người con trai này vào mắt.

Lát sau anh lại nói tiếp “Cậu đã xát định được tình cảm cậu giành cho nó chưa mà muốn giữ nó lại! Là thói quen hay là sự thương hại? Nếu là những thứ đó thì tôi khuyên cậu mau từ bỏ đi! Vì em gái tôi không cần những thứ tình cảm không rõ ràng đó!” Kynlee vẫn thản nhiên mà trả lời anh.

Zinjee im lặng lúc lâu, anh nhìn xuống dưới đất, nơi có ánh mặt trời chiếu sáng, soi bóng những hàng cây dưới nền si măng. Ánh mắt lộ rõ một tia kiên định “Còn nếu là tình yêu thì sao?” Anh chậm rãi mà trả lời trong ánh mắt dường như có sự chắc chắn rõ ràng.

“Sao?” Kynlee ngạc nhiên mà nhìn anh nhưng ngay sau đó lại cười “Cứ cho là vậy đi! Nhưng không phải cậu đã nói rồi sao! Giờ đã quá muộn! Sẽ không còn cơ hội cho những kẻ không biết nắm bắt nữa! Đó là cái giá cậu phải trả!”

“Đúng! Cái giá mà tôi phải trả là quá đắt! Vì tôi đã lỡ vuột mất cô ấy một lần nên tôi phải trả giá bằng nữa đời sau chờ đợi!” Zinjee chợt nhìn ra phía xa, giọng nói trầm ấm cùng nét kiên định rõ ràng. Câu nói vừa rồi của Zinjee khiến anh giật mình. Cậu ta nói sao? Cả đời! Cậu ta chấp nhận chờ đợi Vylee cả đời sao? Kynlee nghi hoặc khẽ nhìn qua Zinjee. Trong ánh mắt của anh không chứa tia giả dối, dường như đó là thật.

Đúng! Anh hiểu! Người con trai này nếu một khi yêu ai đó sẽ yêu đến chết đi sống lại, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng cũng vì như vậy nên lúc nào anh ta cũng chậm một bước, Kynlee khẽ thở dài “Nếu cậu nói câu đó sớm hơn có lẽ Vylee sẽ không đi!” Anh tiếc nuối mà nhìn xuống đất.

“Ừm! Nếu tôi nhận ra tình cảm của mình sớm hơn! Có lẽ cô ấy sẽ không đi! Nhưng con người mà! Một khi mất đi mới biết được cái gì quan trọng với mình!” Zinjee cũng nhìn theo hướng Kynlee, nơi có ánh sáng phản chiếu chợt hiện lên nụ cười tinh nghịch của cô gái trẻ.

“Zinjee! Nếu được chọn lại! Cậu có để vuột mất một lần nữa không?” Kynlee chậm rãi hỏi nhưng mắt vẫn cứ nhìn về hướng nào đó xa xăm lắm. Zinjee khẽ im lặng lúc lâu “Sẽ không có cơ hội cho tôi chọn lại nhưng nếu có thể. Tôi nhất định sẽ không để vuột mất cô ấy!” Zinjee trả lời rất chắc chắn trong câu nói có tia kiên định.

Anh dứt lời, cả không gian chìm trong sự im lặng. Bất giác bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Nhưng giờ khắc này anh đã không muốn quan tâm nữa rồi. Vẫn tư thế đó, anh không nhìn lên mà anh cũng không biết được rằng người bên cạnh đã rời anh đi từ lúc nào.

Lát sau, một cái bóng nhỏ nhắn chãy dày trên mặt đất, rồi bất chợt bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc đó “Vậy từ nay về sau...đừng để vuột mất nữa!” Giọng nói đó đầy từ tính, sự thân quen và ấm áp đến làm anh đau.

Zinjee nghe xong thì nhanh chóng quay sang. Anh đột nhiên mở to mắt nhìn người trước mặt, hai ánh mắt chạm nhau. Một tia giao động hiện rõ.

Giây phút này anh nghe tim mình ngừng đập.

Cảm xúc ngày kia bỗng chốc quay về.

Người đứng trước mắt là em hay người khác.

Có thể không! Tình yêu lại bắt đầu.

Người con gái đó đang nhìn anh, ánh mắt nhẹ nhàng đến lạ. Anh cảm nhận được sự ấm áp trong đôi mắt đó. Sự ấm áp đó giống như đã rất lâu rồi anh không thể nhìn thấy, cổ họng tự nhiên nghẹn đắng lại. Phải mất rất lâu anh mới có thể tìm được giọng nói của chính mình “An Thy!”.

Người con gái đó không tỏ vẻ ngạc nhiên mà nhìn anh, đó là sự nồng ấm rất dịu dàng, là sự ấm áp đến thân quen. Cô mỉm cười, nụ cười trong nắng chiều thoảng nhẹ như có như không “Là em!” Cô nhẹ nhàng cất tiếng, âm thanh mơ hồ nhưng cũng rất chắc chắn.

Anh mỉm cười nhìn người con gái trước mắt. Bóng chiều soi hai cái bóng dáng đang chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến đó. Ở phía xa có một đôi mắt khẽ ngắm nhìn rồi dần rời đi.

Hết

.....................

Lời nhân vật: Cô phải cảm ơn người con gái đó! Vì nếu không có cô ấy, cô cũng không chắc mình sẽ tìm được tình yêu đích thực tại đây.

Đó là lúc cô vừa định lên máy bay, đang đứng trong dòng người chen chúc mới cảm thấy mình nhỏ bé. Bất giác cô định quay đi thì bỗng chốc có một bàn tay đã nắm kéo cô lại, chưa kịp hiểu gì cô đã thấy mình bị kéo vào trong góc tối, bàn tay mỏng manh cùng động tác nhanh nhẹn đó đã bịp kín miệng cô. Bên tai truyền đến một giọng nói “Cô không cần phải sợ! Tôi là Mina! Tôi sẽ đưa cô đến một nơi, nếu như cô còn muốn đi tôi sẽ không cản!”

Thật ra hôm nay Mina tiện đường đi ngang qua nhà Vylee nhưng không ngờ lại bắt gặp Zinjee đang chạy bán sống, bán chết ra ngoài. Tò mò nên cô đi theo ai ngờ đến công viên cô bất chợt dừng lại khi thấy Kynlee, cùng lúc đó cô lại nhận được điện thoại của đứa bạn “Ê! Mina! Cậu hay tin gì chưa?”

“Gì?” Cô lạnh lùng trả lời “Vylee định bay sang nước ngoài đó!”

“Sao?” Mina ngạc nhiên nói, hôm trước cô cũng nghe Vylee nói sơ qua nhưng không ngờ cô ta lại đi thật. “Cậu có biết bay lúc mấy giờ không?”

“Cùng chung chuyến với mình!”

“Được rồi! Cảm ơn!” Nói rồi Mina lạnh lùng gác máy, nhìn về hướng Zinjee rồi quay lưng bước đi “Đây là điều cuối cùng em có thể làm cho anh! Zinjee ạ!”.

.............................................................................................................................

Tình yêu thật ra cũng không nhất thiết phải có được, nhường hạnh phúc cho người mình yêu thương là cao cả. Có thể bạn nghĩ đó là một điều ngu ngốc nhưng hãy cứ tin, nếu thật sự yêu thương chân thành thì điều đó được gọi là hạnh phúc.

HẾT
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .